Tâm trạng iêu đời, fic cũng vui tươi theo <3
Ko nói nhiều, enjoy it~
Bonus: 1 ep có thể có 1 đến 2 phần.
--------------------
--------------------
Một buổi chiều mùa đông đẹp trời, tuyết rơi lất phất tạo thành một khung cảnh huyền ảo và lộng lẫy. Trong một góc phố nhỏ tại Seoul, tôi - Kang Mirin, hay mọi người thường gọi tôi là Rinnie, đang ngồi trước cửa nhà mình nhâm nhi một cốc cà phê Starbuck còn đang nóng. Vừa uống vừa xuýt xoa. Tôi không muốn vào nhà. Tại sao ư? Tôi chẳng muốn tự nhốt mình trong nha như một con tù. Ngoài trời không phải tốt hơn sao? Tuy hơi lạnh một chút, nhưng còn đỡ hơn ở một mình. Nhìn mọi người đi qua, đi lại, đám trẻ con chơi ném tuyết, thật là thích mắt...
*Bụp*
Bỗng dưng, một nắm tuyết bay vào mặt tôi. Tôi giật mình. Sau khoảng 5 giây lấy lại sự bình tĩnh, tôi dùng tay phủi tuyết xuống. Ngẩng mặt lên thì thấy bọn trẻ đang ngơ ngác nhìn tôi. Tôi vừa cười vừa nói:
_Ya!!~ Nhìn gì hả?? Mấy đứa làm mặt eonnie thế này mà còn nhìn gì? Eonnie đang lạnh chết luôn đây này~~ Eonnie sẽ trả thù mấy đứa!!~
Bọn nhóc cười khúc khích. Tôi đặt cốc cà phê xuống thềm nhà, đưa tay lấy một ít tuyết và ném nhẹ vào lũ nhóc. Chúng chạy tán loạn và la hét, trêu tôi:
_Rin eonnie biến thành monster rồi~ Chạy thôi mọi người uiiiiiii!!!!!!!!!!!
Tôi phì cười. Đúng là, lũ trẻ thật đáng yêu. Tôi lại cầm li cà phê lên. Thở dài vì cà phê đã hết nóng từ bao giờ. Tôi đành nốc một hơi hết sạch, vứt vào sọt rác kế bên nhà và mở cửa, đi vào ngôi nhà mà tôi cho là tù túng....
Tôi cởi áo khoác, treo lên móc quần áo rồi nằm ườn ra ghế sofa. Lặng lẽ đưa mắt đảo quanh khắp nhà.
Mọi thứ được diễn tả chỉ bằng 2 chữ:
TRỐNG TRẢI.
[Tí nữa ta ghi tiếp, bận xíu :$]